41. PHẨM BỐN MƯƠI MỐT: HOẶC TẬN KIẾN PHẬT

PHẬT THUYẾT ĐẠI THỪA VÔ LƯỢNG THỌ KINH
Bồ Tát giới đệ tử Vận Thành Hạ Liên Cư hội tập
Việt dịch: HT. Thích Đức Niệm - CS. Minh Chánh


Thí như Chuyển Luân Thánh Vương, có bảy ngục báu, để giam những vương tử nào mắc tội. Trong đó cũng có lầu các, cung điện, màn báu, giường báu, lan can cửa sổ, giường ghế trang sức quý báu. Ăn uống y phục, được cấp dưỡng như Chuyển Luân Thánh Vương. Nhưng bị trói chân bằng xích vàng, các tiểu vương tử này có thích ở nơi ấy không?
Ngài Từ Thị Bồ Tát bạch Phật: “Bạch đức Thế Tôn! Dĩ nhiên không vui thích, khi họ bị giam cầm, không được tự do. Chỉ muốn tìm đủ mọi cách, để được ra khỏi ngục, lại cầu mọi thế lực cận thần giúp xin nhưng cũng không toại ý. Bao giờ Chuyển Luân Thánh Vương bằng lòng mới được giải thoát”.
Này Di-Lặc : “Các chúng sanh này cũng lại như vậy. Vì có tâm nghi hoặc Phật trí, cho đến quảng đại trí, đối với thiện căn, thiếu lòng tin sâu. Do nghe danh hiệu Phật mà phát tâm tin thôi, tuy sanh về cõi Cực Lạc, ở trong hoa sen, nhưng không được ra khỏi hoa thai. Trong đó cũng đủ vườn tược cung điện.
Tại sao vậy? Trong hoa thai đó thanh tịnh, không có uế ác, nhưng trong năm trăm năm không thấy Tam Bảo, không được cúng dường, phụng sự chư Phật. Xa lìa tất cả thiện căn thù thắng, do nỗi khổ đó nên không vui thích. Nếu như những chúng sanh này biết được tội đời trước, hết lòng ăn năn, tự trách cầu được ra khỏi thai hoa. Khi đã hết nghiệp rồi mới được ra khỏi, thẳng đến chỗ của Đức Phật Vô Lượng Thọ. Được nghe kinh pháp, lâu sau cũng được giải ngộ hoan hỷ, cũng được đi khắp cúng dường, vô số vô lượng chư Phật, tu tập các công đức.
Này A-Dật-Đa! Phải biết rằng tâm nghi hoặc, tổn hại rất lớn, mất lợi ích lớn đối với Bồ Tát. Nên phải tin tưởng minh bạch, vô thượng trí huệ của Phật”.
Ngài Từ Thị Bồ Tát bạch Phật: “Bạch đức Thế Tôn! Tại sao có một hạng chúng sanh ở thế giới này, tuy cũng tu thiện mà không cầu vãng sanh?”
Này Từ Thị: “Những chúng sanh này trí tuệ cạn cợt, phân biệt Tây phương, không bằng cõi trời, do vậy không thích cầu sanh về cõi Cực Lạc”.
Ngài Từ Thị bạch Phật: “Bạch đức Thế Tôn! Những chúng sanh này luống dối phân biệt, không cầu sanh về cõi Phật, làm sao thoát khỏi luân hồi”.
Đức Phật nói rằng: “Các chúng sanh ấy có nhiều căn lành, nhưng không bỏ tâm phân biệt vọng tưởng, không cầu Phật huệ, tham đắm phước báo vui thú thế gian. Tuy cũng làm phước, nhưng chỉ cầu quả báo Nhân Thiên, tuy được quả báo, đầy đủ phong túc, nhưng chưa ra khỏi ngục tù tam giới. Giả sử cha mẹ, vợ con, nam nữ quyến thuộc, mà không dứt bỏ dục tướng, tà kiến vọng chấp, thì luôn ở trong vòng luân hồi, không được tự tại. Hạng người ngu si đó, không gieo căn lành, chỉ dùng thế trí biện thông, thì tăng thêm tà kiến. Làm sao ra khỏi đại nạn sanh tử được?
Lại có chúng sanh, tuy có gieo căn lành, tạo phước lớn, nhưng vẫn giữ tâm phân biệt, tình chấp sâu nặng, cũng cầu thoát luân hồi, nhưng không thoát được. Nếu đem cái trí huệ vô tướng, mà làm các công đức, thân tâm thanh tịnh, xa lìa tâm phân biệt, cầu sanh về Tịnh Độ cho đến quả Bồ Đề, quyết được sanh về cõi Phật, vĩnh viễn giải thoát.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này