11. PHẨM MƯỜI MỘT: CÕI NƯỚC NGHIÊM TỊNH

PHẬT THUYẾT ĐẠI THỪA VÔ LƯỢNG THỌ KINH
Bồ Tát giới đệ tử Vận Thành Hạ Liên Cư hội tập
Việt dịch: HT. Thích Đức Niệm - CS. Minh Chánh


Này A-Nan: “Cõi Cực Lạc kia có vô lượng công đức, đầy đủ trang nghiêm. Tuyệt không có danh từ khổ nạn, ác thú ma não. Cũng không có bốn mùa nóng lạnh sáng tối. Không có sông biển lớn nhỏ, gò nổng hầm hố, gai gốc đá sỏi, núi Thiết-vi, núi Tu-di, đất đá núi non, chỉ là tự nhiên bằng bảy báu, vàng ròng làm đất, rộng rãi bằng phẳng, không có hạn lượng. Kỳ diệu tú lệ, thanh tịnh trang nghiêm, thù thắng hơn tất cả thế giới khắp mười phương.
Tôn giả A-Nan nghe rồi thưa Phật: “Bạch đức Thế Tôn! Nếu cõi đó không có núi Tu-di thì Tứ Thiên Vương và Đao Lợi Thiên nương tựa vào đâu?”
Này A-Nan: “Trời Dạ Ma, Trời Đâu Suất cho đến chư Thiên cõi Sắc và Vô sắc nương vào đâu?”
Tôn giả A-Nan thưa: “Bạch đức Thế Tôn! Do nghiệp lực tạo nên không thể nghĩ bàn được”.
Đức Phật hỏi A-Nan: “Bất tư nghì nghiệp ông có thể biết chăng? Quả báo thân ông bất khả tư nghì, nghiệp báo chúng sanh cũng bất khả tư nghì, căn lành của chúng sanh bất khả tư nghì. Thánh lực chư Phật, thế giới chư Phật cũng bất khả tư nghì. Đất nước chúng sanh, công đức thiện lực, trú hành nghiệp địa và thần lực chư Phật cũng đều như vậy cả”.
Tôn giả A-Nan thưa: “Bạch đức Thế Tôn! Nghiệp nhân và quả báo không thể nghĩ bàn được. Đối với pháp này thật con không hoài nghi, nhưng vì muốn phá trừ sự nghi ngờ của chúng sanh đời sau nên thưa hỏi lời này”.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này