35. PHẨM BA MƯƠI LĂM: TRƯỢC THẾ ÁC KHỔ
PHẬT THUYẾT ĐẠI THỪA VÔ LƯỢNG THỌ KINH
Bồ Tát giới đệ tử Vận Thành Hạ Liên Cư hội tập
Việt dịch: HT. Thích Đức Niệm - CS. Minh Chánh
Bồ Tát giới đệ tử Vận Thành Hạ Liên Cư hội tập
Việt dịch: HT. Thích Đức Niệm - CS. Minh Chánh
Phật bảo
Di-Lặc: “Các ngươi sanh trong đời này, tâm ý chánh trực, không làm điều ác, đó
là có đức hạnh lớn. Vì sao vậy? Mười phương thế giới của chư Phật, thiện nhiều
ác ít, rất dễ khai hóa, chỉ có thế gian năm ác trược này rất là cực khổ. Ta nay
thành Phật ở đây, để giáo hóa quần sanh, bỏ năm điều dữ, dứt năm sự thống khổ,
lìa năm sự thiêu đốt, điều phục tâm ý, khiến làm năm điều lành, phước đức được
thành tựu. Những gì là năm?
- Điều thứ nhất: Các loài chúng sanh ở thế gian, thích làm điều ác, mạnh
hiếp yếu, chèn ép nhau, tàn sát tổn hại ăn nuốt lẫn nhau, không biết làm lành,
để chịu hậu quả. Nên có kẻ cùng khổ, cô độc, câm điếc, đui ngọng, si ác, ngông
cuồng là do đời trước không tin đạo đức, không chịu làm lành. Những hạng tôn
quí, hào phú, hiền minh, trưởng giả, trí dõng tài cao là do biết từ ái hiếu
thuận, tu thiện tích đức từ đời trước. Khi còn sanh tiền đã làm sai trái. Sau
khi mạng chung, vào chốn u minh, chuyển thọ thân hình, sanh vào các nẻo, nên có
địa ngục, súc sanh. Ví như lao ngục ở thế gian có cực hình kịch khổ, thần thức
tùy tội đã tạo mà thọ mạng có dài ngắn theo nhau trả báo, tội ác chưa hết lại
tiếp tục chịu tội, xoay vần nhiều kiếp không thôi rất khó giải thoát, khổ thống
không thể nói hết được! Ác đạo tuần hoàn, cảm ứng tự nhiên, tuy không báo ứng
tức thời, nhưng thiện ác chung qui vẫn phải chịu quả báo.
- Điều thứ hai: Nhân loại thế gian, không theo pháp luật, hoang dâm thái
quá, mặc tình phóng túng. Trên thì không minh, tại vị không chính, hãm hại oan
uổng, tổn hại trung lương, tâm miệng khác biệt, mưu toan nhiều bề. Trong ngoài
dối trá, giận dỗi ngu si, muốn lợi về mình, tham lam không chán, lợi hại được
thua, oán giận thành thù, tan nhà mất mạng, không xét trước sau. Giàu có keo
kiệt, không chịu bố thí, chất chứa cho đầy, nhọc tâm khổ thân, đến khi mạng chung,
không đem được gì. Thiện ác họa phước, tùy nghiệp thọ sanh, hoặc sanh vào nơi
sung sướng hay vào chốn khổ độc, thấy người làm lành lại còn hủy báng, không
chịu bắt chước. Thường nghĩ trộm cắp, rình đoạt của người, tiêu phá hết rồi,
lại đi tìm nữa. Chết đọa vào ba đường ác, chịu vô lượng khổ, xoay vần nhiều
kiếp, rất khó ra khỏi, đau khổ vô cùng.
- Điều thứ ba: Người đời nương nhau mà sống còn trong trời đất, thọ
mạng chẳng được là bao? Kẻ bất lương tâm, không chính đính, ôm lòng tà ác, luôn
nghĩ dâm dục, phiền não tràn hông, thái độ tà ngụy buông lung, hao tổn tài sản,
làm điều phi pháp, ai cầu xin gì cũng không chấp thuận. Lại còn tụ bè kết đảng, hưng binh gây chiến, đánh
cướp giết hại, chiếm đoạt bức hiếp, chu cấp cho vợ con, no thân hưởng lạc.
Khiến người chán ghét, lo lắng khổ cực. Tạo nhiều tội ác, chết vào tam đồ chịu
vô lượng khổ, qua lại nhiều kiếp, khó được giải thoát, khổ đau khôn xiết.
- Điều thứ tư: Người ta ở đời không chịu tu thiện, nói dối, nói lời
hung dữ, nói đâm thọc, nói thêu dệt, ganh ghét người lành, hãm hại người hiền,
bất hiếu với cha mẹ, khinh mạn sư trưởng, chẳng thành tín với bằng hữu. Tự cao
tự đại, cho mình có lý, cậy mình ỷ thế, lấn hiếp mọi người, mong người kính nể,
không biết hổ thẹn, ôm lòng kiêu mạn, khó thể giáo hóa. Nhờ chút phước đức từ
đời trước, đời này làm ác, phước đức mất hết, thọ mạng hết rồi, các điều ác bao
vây. Oán cừu dẫn dắt, không sao tránh khỏi. Chỉ việc tiến vào vạc lửa, thân thể
tan nát, tâm thần thống khổ, bấy giờ nghĩ lại ăn năn thì đã muộn rồi!
- Điều thứ năm: Người đời phóng túng lười biếng, không chịu làm lành, tu
sửa thân tâm. Cha mẹ khuyên bảo, ngang trái chống đối, như là oan gia, phụ bạc
ân nghĩa, không chút báo đền. Phóng túng lêu lổng, rượu chè xa hoa, đần độn
bướng bỉnh, chẳng chút lễ nghĩa, không thể can gián. Giao tiếp lục thân quyến
thuộc, không chút ân tình, không nhớ ơn cha mẹ, không đoái nghĩa thầy trò bằng
hữu. Chỉ lo cho tự thân, không được một điều lành, không tin Phật pháp, không
tin sanh tử thiện ác. Muốn hại hiền nhân, phá hoại Phật pháp, ngu si mông muội,
tự cho thông minh. Không biết từ đâu sanh đến, chết sẽ đi về đâu. Bất Nhân bất
thuận, lại muốn trường thọ, thương xót khuyên bảo, lại không chịu nghe, khô hơi
khản tiếng, cũng thành vô ích, tâm ý cố chấp, không chịu thấu hiểu. Mạng chung
cận kề, hối tiếc đã không tu thiện, đến khi nhắm mắt ăn năn hối hận sao còn kịp
nữa!
Trong vũ trụ,
năm đường phân minh, thiện ác báo ứng, họa phước đành rành, thân tự chịu lấy,
không ai thay được. Người thiện làm lành, thì từ cảnh sướng đến cõi sướng, từ
sáng vào sáng. Người ác làm ác, từ cảnh khổ vào cõi khổ, từ tối vào chỗ tối. Ai
hay biết được? Chỉ có đức Phật biết rõ khai thị chỉ dạy, người tuân hành rất
ít. Nên sanh tử không thôi, ác đạo không dứt. Người đời tạo ác như thế, nên tự
nhiên có ba đường ác, chịu vô lượng khổ, xoay vần nhiều kiếp không có hạn kỳ ra
khỏi, khó được giải thoát đau đớn không thể nói được.
Do vậy nên có
ngũ ác, ngũ thống, ngũ thiêu, như lò lửa lớn thiêu đốt thân người. Nếu tự nhất
tâm giữ ý, đoan thân chánh niệm, ngôn hành tương xứng, chí tâm làm lành không
làm việc ác, thì được độ thoát, đầy đủ phước đức được trường thọ đến đạo Bồ Đề.
Đây là năm điều đại thiện”.
Nhận xét
Đăng nhận xét