Chương III: Đệ Tam Yếu_Niệm Phật Phải Dứt Trừ Lòng Nghi
NIỆM PHẬT THẬP YẾU
HT. Thích Thiền Tâm
HT. Thích Thiền Tâm
Khải
Đề:
Niềm tin là bước đạo sơ nguyên,
Mà nỗi trần ai lắm sự duyên!
Thoạt tưởng sen lành say cõi Tịnh
Lại nghe mai đẹp mến non Thiền.
Bồ-Đề gieo khéo nguyền viên giác
Không hữu còn thương chấp nhị biên
Tín đức ví bền như hạnh nguyện
Mưa hoa đồng dạo cảnh Tây Thiên.
Mục A. Lòng Tin, Cửa Vào Tịnh Độ
Tiết 15: Sự Trọng Yếu Của Lòng Tin
Chúng sanh nơi thế giới Ta
Bà này, nhân vì ở vào đời ác năm trược, phiền não nặng nhiều, hoàn cảnh bên
ngoài ác liệt, sự tu hành không dễ gì tiến bộ. Lại mỗi khi chuyển sanh thường
bị lạc mê, nên sự chứng đạt rất khó. Tiên đức hằng than: "Số xuất gia
nhiều như lông trâu, nhưng người đắc đạo như sừng thỏ" (Xuất gia như ngưu
mao, đắc đạo như thố giác). Lời này có thể hình dung cho điều vừa nói trên. Đức
Bổn Sư Thích-Ca Mâu-Ni là bậc đã kinh nghiệm qua con đường thành Phật, biết rõ
lối nào dễ bước, nẻo nào khó đi. Vì thế Ngài mới vận lòng bi trí, đặc biệt mở
ra pháp môn Niệm Phật. Người tu môn này tuy chưa dứt phiền não, mà có thể đới
nghiệp vãng sanh. Khi về đến Tây Phương rồi, nhờ nhiều thắng duyên của cảnh ấy,
sự tiến tu chứng đạo rất dễ dàng như cầm lấy món đồ trước mắt.
Đức Thế Tôn đã có lòng đại
bi như thế, lẽ ra mọi người đều được đắc độ với pháp môn này, nhưng kẻ vãng
sanh lại có phần ít là tại sao? Đó là bởi chúng sanh trí kém nghiệp nặng, hoặc
nghi lời Phật nói không chịu tu, hoặc tuy tu mà lòng tín nguyện không chí
thiết, hoặc tuy niệm Phật mà chỗ dụng công không đúng với lời Phật dạy. Vì thế
tuy có tu hành vẫn không đem đến thành quả. Đó là lỗi ở người, chớ không phải ở
pháp.
* Kinh Hoa Nghiêm nói: "Lòng tin là bước đầu vào đạo, là mẹ
của của tất cả công đức. Lòng tin hay nuôi lớn các căn lành. Lòng tin hay tựu
quả Bồ-Đề của Phật". Thế nên đối với người tu, đức tin có tính cách
rất trọng yếu. Nếu mất đức tin, chẳng những nền tảng tiến đạo phải bị sụp đổ,
mà tất cả công hạnh giải thoát cũng không thành. Đức tin này không phải mê tín,
chính là lòng tin nương theo trí huệ, là sự đặt trọn vẹn niềm tin vào lời của
Phật, Bồ-Tát và chư vị Tổ Sư đã dạy trong kinh điển. Tạo sao đã nương theo trí
huệ lại còn phải đặt trọn vẹn niềm tin vào lời dạy của những bậc ấy? - Bởi môn
Tịnh Độ thuộc pháp Đại Thừa, đã là đại pháp tất nói nhiều cảnh giới siêu việt
khác thường, nên có những điều mà trí huệ phàm phu không thể suy lường nổi. Khi
xưa trên hội Linh Sơn, đức Thế Tôn nói Kinh Pháp Hoa, có năm ngàn bậc Đại Đức
Thanh Văn, đã chứng từ sơ quả Tu-Đà-Hoàn đến đệ tứ quả A-La-Hán, không tin
tưởng lui ra khỏi Pháp tịch. Đối với cảnh chính đức Phật còn tại thế thân nói
pháp, với các vị Thanh Văn thánh giả trí huệ đã siêu thường, mà còn có sự không
tin, thì ta thấy pháp Đại Thừa chẳng phải dễ tin hiểu. Cho nên trong kinh Đại
Thừa, có nhiều chỗ đức Phật bảo đừng nói cho kẻ nhiều kiến chấp, thiếu lòng tin
nghe, vì e họ sinh lòng khinh báng mà mang tội. Đến khi Đại Thừa pháp được lan
truyền rộng, các vị cổ đức khuyên người học Phật khi nghiên cứu về loại kinh
này, chỗ nào dùng trí huệ hiểu được cố nhiên là tốt, chỗ nào suy gẫm không thấu
triệt vẫn đặt trọn vẹn niềm tin nơi lời của đức Thế Tôn. Như thế mới tránh khỏi
tội lỗi khinh báng đại pháp, và không mất phần lợi ích.
Trong Kinh Phật Thuyết
A-Di-Đà, đức Bổn Sư đã đôi ba phen nhắc nhở về lòng tin, như các đoạn: "Cho nên Xá-Lợi-Phất! Các ông phải nên
tin nhận lời ta và lời nói của chư Phật!... Xá-Lợi-Phất! Như ta hôm nay khen
ngợi công đức không thể nghĩ bàn của chư Phật. Các đức Phật kia cũng khen ngợi
công đức không thể nghĩ bàn của ta, mà nói lời như sau: 'Phật Thích-Ca Mâu-Ni
hay làm được việc rất khó khăn ít có! Ngài đã có thể ở trong đời ác năm trược
là: kiếp trược, kiến trược, phiền não trược, chúng sanh trược, mạng trược của quốc
độ Ta Bà, chứng quả A-Nậu-Đa-La Tam Miệu Tam Bồ-Đề, vì các chúng sanh nói ra
pháp môn mà tất cả thế gian đều khó tin ấy.' - Xá-Lợi-Phất! Nên biết ta ở trong
đời ác năm trược làm việc khó khăn sau đây, là đắc quả A-Nậu-Đa-La Tam Miệu Tam
Bồ-Đề, vì tất cả thế gian nói ra pháp khó tin này, thật là điều rất khó!"
Đức Thế Tôn trí huệ nhiệm
mầu, mà đã nói những lời ấy, thì biết pháp Tịnh Độ thật khó tin, và lòng tin là
điều rất quan hệ! Nhiều vị cổ đức cũng bảo: "Pháp
môn Tịnh Độ rất khó thâm tín, duy hạng phàm phu đã gieo căn lành niệm Phật và
bậc Đăng Địa Bồ-Tát mới tin nhận được mà thôi. Ngoài ra những chúng sanh khác
cho đến hàng Nhị Thừa hoặc quyền vị Bồ-Tát đôi khi cũng không tin nhận pháp môn
này". Khi xem những lời như trên, ban sơ bút giả cũng lấy làm lạ tự
hỏi: "Tại sao đệ tử Phật lại không
tin lời của Phật? Hàng Nhị Thừa và quyền vị Bồ-Tát trí huệ siêu việt, chỗ tu
chứng đã cao, sao lại không tin pháp môn Tịnh Độ?" Nhưng về sau, khi
thấy trong hàng xuất gia có những vị giảng giáo lý tinh thông, song lại không
tin có cõi Cực Lạc và bài bác sự Niệm Phật Vãng Sanh, chừng đó mới công nhận
lời kia là đúng. Nhân đây lại tìm trong kinh, thấy nói đạo nhãn của bậc
A-La-Hán và Bích Chi Phật chỉ ở trong phạm vi tam thiên đại thiên thế giới, gồm
một ngàn triệu thái dương hệ. Mà môn Tịnh Độ thuộc về giới ngoại đại pháp, cõi
Cực Lạc ở ngoài đại thiên thế giới, như vậy làm sao hàng cực quả Nhị Thừa có
thể thấy biết tin nhận được? Còn hàng quyền vị Bồ-Tát chưa chứng vào cảnh giới
Ðại Phương Ðẳng, chưa thấy được mười phương Tịnh Độ, nên có vị không tin nhận
lẽ dĩ nhiên.
* Điểm căn yếu của môn Niệm
Phật là: Tín, Nguyện, Hạnh. Ba điều này tương quan với nhau như cái đảnh có ba
chân, thiếu một tất phải sụp đổ. Trong đây tín lại là nền tảng, nếu thiếu nhu
yếu này, thì không thể khởi sanh Nguyện và phát động Hạnh tu trì cho thiết
thật. Riêng về điểm Tín, đại khái có ba điều: Trước tiên, phải tin lời đức Thế
Tôn nói, nhận chắc cõi Cực Lạc từ nhơn vật đến cảnh giới đều có thật. Kế đó,
phải tin đức A-Di-Đà không có lời nguyện dối, chúng sanh dù nghiệp nặng, nếu
niệm đến danh hiệu Ngài, quyết định sẽ được tiếp dẫn vãng sanh. Thứ ba, phải
tin ta niệm Phật, nguyện về cõi Phật, quyết sẽ được thấy Phật được vãng sanh,
nhân nào quả ấy không thể sai lạc. Ba điều này chỉ là khái yếu, nếu suy diễn ra
rộng, trong ấy gồm có sáu phần: tin mình, tin Phật, tin nhân, tin quả, tin sự,
tin lý. Điều thứ nhất bao gồm tin lời Phật và tin sự, lý Tịnh Độ đều có thật.
Điều thứ hai bao gồm tin đại nguyện của Phật A-Di-Đà và tha lực tiếp dẫn của
Ngài. Điều thứ ba bao gồm tin bản tâm mình, nguyện lực mình, và nhân cùng quả
của công hạnh niệm Phật. Nhân chắc ba điều vừa nói, mới gọi là tin sâu. Lại tin
sâu không phải thuộc lời nói bên ngoài hay ý nghĩa phân biệt mà là sự thể nhận,
là tâm trong sạch không còn một điểm nghi ngờ. Cho nên khi xưa ông Vương Trọng
Hồi hỏi một vị thiện trí thức: "Làm
sao quyết chắc được sanh về Cực Lạc?" Vị ấy đáp: "Chỉ tin nhận sâu, là chắc chắn được vãng sanh". Ông ghi
nhận và ngộ giải lời nói ấy, quả nhiên về sau được toại thành như ý nguyện.
Sự tin sâu có ích lợi là
như thế.
Tiết 16: Những Điều Làm Giảm Phá Niềm Tin
Trong giới tu hành, có
những kẻ cũng khuyên dạy niệm Phật, song lại giáo hóa theo cách thức của ngoại
đạo. Lại có những vị vì chưa thông hiểu hay nhận thức sai lạc về Tịnh Độ, nên
sanh ra bài báng. Đại khái như bảo: - Tịnh Độ là môn hành trì của ông già bà
cả, hạng căn cơ thấp kém - tu Tịnh Độ là ỷ lại yếu hèn, không thể tự lực giải
thoát nổi, phải nhờ cậy vào tha lực - hay Niệm Phật là pháp hủ bại chờ chết,
chỉ độ tử chớ không độ sanh. Những sự lạm dụng và hiểu lầm trên đây, có mối hại
dẫn dắt quần chúng theo đường tà và khiến thối chuyển cùng hủy hoại niềm tin
của người niệm Phật, nên cần phải giải thích để làm sáng tỏ pháp môn Tịnh Độ.
Xin để qua những người không tin nhân quả, Phật pháp, mà chỉ nhìn xét những vị
có hình thức dính dáng với đạo Phật.
* Có những người hình thức
là tăng ni, cũng ở chùa hay am, cốc, nhưng không học hiểu Phật pháp, chỉ tu
luyện theo bàng môn. Họ là những kẻ mang chiêu bài Phật Giáo bán tạp hóa ngoại
đạo. Những người này có đồ chúng của họ, đều bí mật truyền đạo cho nhau. Nhiều
người tuy nói tham Thiền, song kỳ thật chuyên luyện điển, hoàn toàn không hiểu
Thiền là gì. Đối với môn Tịnh Độ, họ bảo phải tưởng câu niệm Phật từ đơn điền
thẳng tắt ra sau lưng, đi dọc lên theo xương sống rồi vòng xuống trở lại đơn
điền, gọi là “chuyển pháp luân”. Đó
là cách luyện khai thông hai mạch Nhâm, Đốc, theo ngoại phái, không phải của
đạo Phật. Có kẻ dạy phải nín thở niệm Phật luôn một hơi, rồi nuốt ực nước bọt
một cái, gọi là để củng cố chân nguyên. Có kẻ đem sáu chữ Nam Mô A-Di-Đà Phật
bố khắp châu thân. Có người lại giải thích Kinh A-Di-Đà theo ngoại thuyết như:
Ao sen thất bảo là bao tử, bảy hàng cây báu là xương sườn, bát công đức thủy là
máu, tủy, và các thứ nước không sạch trong thân... Những kẻ đã mượn Phật pháp
để tu theo ngoại đạo này đâu phải là chánh tín, làm sao được vãng sanh giải
thoát?
* Ngoài những kẻ ngoại đạo
nương bóng Phật pháp, còn lại là những vị đệ tử chánh thức của Phật. Trong đây,
có nhiều vị tuy tin hiểu pháp Niệm Phật, công nhận lời Phật dạy về môn này,
song Tịnh Độ không phải là tâm niệm sở thích của họ, nên họ tu theo các môn
khác. Những người này đều là những bậc tu hành chân chánh trong Phật pháp. Song
cũng có một ít người vì học theo giáo lý của các tông phái khác, không hiểu sâu
về Tịnh Độ, lại do tư tưởng môn đình, chẳng những không tin Tịnh Độ Tông còn
sanh lòng hủy báng.
Lệ như có người theo Thiền
Tông, mới tu học Thiền chưa bao lâu, đã phản đối Niệm Phật. Họ đâu biết rằng
nhiều bậc đại đức cao tăng khi xưa như các Ngài: Vĩnh Minh Thiền sư, Tử Tâm Tân
Thiền sư, Thiên Y Hoài thiền sư, Viên Chiếu Bản thiền sư, Từ Thọ Thâm thiền sư,
Nam Nhạc Tư thiền sư, Pháp Chiếu thiền sư, Tịnh Yếu thiền sư, Tịnh Từ Đại Thông
thiền sư, Thiên Thai Hoài Ngọc thiền sư, Đạo Trân thiền sư, Đạo Xước thiền sư,
Tỳ Lăng Pháp Chân thiền sư, Cô Tô Thủ Nạp thiền sư, Bắc Nhàn Giản thiền sư,
Thiên Mục Lễ thiền sư v.v... là những vị siêu xuất bên Thiền Tông, sau khi tham
ngộ được minh tâm kiến tánh, đều qui hướng về Tịnh Độ. Những vị này đối với
Thiền, họ là bậc đại tri thức hoằng hóa về Tông môn, đối với Tịnh, họ là bậc
danh đức khuyên dạy niệm Phật. Điều này có thể chứng minh Tịnh Độ và Thiền đều
không chướng ngại nhau, hà tất phải đem lòng hủy báng? Lại như một vị cao tăng
mới thị tịch gần đây là Hư Vân thiền sư, ai cũng nhận là bậc siêu ngộ; nhưng
khi ở Thiền Đường thì Ngài giảng về đạo lý tham thiền, ở Niệm Phật Đường Ngài
lại khuyên dạy về niệm Phật. Với môn Tịnh Độ chẳng những Ngài không phản đối mà
lại còn tán dương. Vậy thử hỏi những người vừa mới tu Thiền đã vội bác niệm
Phật, sự học hiểu và công phu hành trì có bằng các bậc cao đức trên đây chăng?
Lại như những người theo
Duy Thức Tông, mới học Duy Thức chưa bao lâu, đã phản đối niệm Phật, họ không
biết rằng vị đệ nhất Tổ Sư khai sáng về Duy Thức Tông ở Trung Hoa là ngài Huyền
Trang, mà hiện nay họ đang thừa học, đã không phản đối, lại còn truyền dương
môn niệm Phật. Bằng chứng là khi Ngài thỉnh kinh ở Ấn Độ về, có đem theo quyển
Kinh A-Di-Đà bằng Phạn văn, dịch thành tân bản, nhan đề là Xưng Tán Tịnh Độ
Nhiếp Thọ Kinh. Cho đến vị Tổ thứ hai bên Tông Duy Thức là Khuy Cơ đại sư cũng
trứ tác thành một quyển A-Di-Đà Kinh Sớ, và ba quyển A-Di-Đà Kinh Thông Tán Sớ.
Và Thái Hư đại sư, một vị cao tăng cận đại ở Trung Hoa, mọi người đều công nhận
Ngài là bậc thạc học trung hưng về Duy Thức Tông. Nhưng khi có người tu Tịnh Độ
thỉnh Ðại Sư chỉ dạy thì Ngài cũng giảng thuyết về niệm Phật. Những lời khai
thị về Tịnh Độ Tông của Ngài có đến bảy thiên, mà hiện nay chùa Thiện Đạo ở Đài
Bắc còn ấn bản lưu hành. Thế thì biết những bậc cao đức bên Duy Thức Tông chẳng
những không bài bác Tịnh Độ, mà trái lại còn hoằng hóa tán dương. Xin thử hỏi
những người học Duy Thức chưa bao lâu mà phản đối Tịnh Độ, sự học vấn tu trì có
bằng các bậc tiền bối đó chăng?
Bước đầu vào cửa Tịnh Độ,
cần có sự tin hiểu chính xác, nếu thiếu đức tin làm sao phát nguyện và hành
trì? Như trên thử xét qua, ta thấy đại lược có ba hạng người gây sự giảm phá
cho giáo thuyết Tịnh Độ. Một là hạng người thế gian không tin nhân quả, Phật
pháp, nên hủy báng niệm Phật. Hai là hạng tu theo bàng môn lạm dụng hình thức
Phật pháp, chỉ dạy niệm Phật theo lối sai lầm. Ba là những người trong chánh
pháp, sự nhận thức đối với môn Tịnh Độ còn nông cạn đơn sơ, nên xem thường và
bài báng. Mấy điều kiểm duyệt như trên, người niệm Phật cần phải biết qua, nhận
định đâu là tà chánh ngụy chân, để giữ vững lòng tin trên bước đường tu tiến.
Mục B. Giải Thích Các Điều Nghi
Tiết 17: Những Mối Nghi Thông Thường Về Tịnh
Độ
Các điều không tin, lạm
dụng và kém nhận thức như trên, còn thuộc về phương diện đứng bên ngoài mà nhìn
vào cửa Tịnh Độ. Nơi đây xin đề cập đến những kẻ thật ý muốn tu, hoặc đã nhập
môn. Có nhiều người thật tâm muốn niệm Phật, hoặc đã từng hành trì rồi, nhưng
vì sự học hiểu về giáo lý còn kém, nên khi nghe kẻ khác biện luận bài bác, liền
khởi lòng nghi. Những mối nghi đó rất nhiều, nay chỉ nêu ra ba điểm phổ thông
mà lắm người thường vướng phải. Mấy điểm ấy đại khái như: nghi Cực Lạc là quyền
thuyết, nghi pháp môn tu chứng quá dễ, nghi mình kém duyên phước khó vãng sanh.
Xin giải thích đại lược như sau:
* 1- Có kẻ thấy trong kinh
điển tả cảnh Tịnh Độ quá trang nghiêm, bỗng sanh niệm nghi rằng: - Cõi Cực Lạc
là quyền tiện của Phật nói ra để cho người hâm mộ gắng tu làm lành lánh dữ, đại
khái như thuyết thiên đường, hỏa ngục hay cảnh Bồng Lai, để thưởng thiện phạt
ác của các giáo phái khác. Làm gì có một thế giới từ đất đai, cây cối, lầu các
đều bằng thất bảo như: vàng bạc, lưu ly, pha lê, xa cừ, xích châu, mã não hợp
thành? Lại còn thân người bằng chất ngọc nhuyễn kim cương, hóa sanh từ hoa sen
không có già bịnh chết, các thức ăn mặc trân quý đều tùy ý niệm hiện ra? Như
thế toàn là những chuyện đâu đâu, xa với thật tế hiện thấy trước mắt, làm sao
tin được?
Để giải thích điều này, xin
đáp:
- Những ý nghĩ đó đều còn
cuộc hạn theo sự nghe thấy của tai mắt phàm tình. Người muốn học Phật không nên
đem trí phàm phu mà suy lường cảnh thánh. Đừng nói đâu xa, ngay ở Việt Nam ta,
khi cụ Phan Thanh Giản đi sứ sang Pháp trở về thuật lại, nói bên ấy đèn không
đốt mà cháy, xe thuyền không ngựa kéo người bơi mà tự chạy. Cụ có vịnh hai câu
thi:
Bá
ban xảo kế tề thiên địa.
Duy
hữu tử sanh tạo hóa quyền!
Hai câu này ngụ ý khen
người Pháp trăm việc hay khéo sánh bằng trời đất, duy có sự sống chết là còn
thuộc quyền tạo hóa định đoạt mà thôi! Vua Tự Đức và triều thần nghe nói thế
đều không tin. Đến như ông Nguyễn Tri Phương là chỗ bạn thân, cũng mỉm cười cho
là cụ Phan đi xa về nói khoác. Thử hỏi: - Vua Tự Đức cùng triều thần đều tự nhận
mình là người học thức, cho sự việc đó tai không nghe, mắt không thấy, vượt quá
sức tưởng tượng, nên không tin. Nhưng các điều ấy quả thật không có chăng? Lấy
một việc nhỏ này suy ra, ta thấy nếu đem những định kiến theo tai nghe mắt thấy
và sự tưởng nghĩ phàm thường mà đo lường cảnh thánh đều thành sai lạc. Hơn nữa,
nếu không có Phật A-Di-Đà tiếp dẫn, tại sao nhiều người niệm Phật khi sắp chết
biết trước ngày giờ, thấy các cảnh tướng Tây Phương, cùng Phật, Bồ-Tát hiện
thân đón rước? Nếu cõi Cực Lạc là hư huyễn, tại sao có những vị tu Tịnh Độ
trong lúc hiện tiền bỗng được tâm khai thấy rõ ràng cảnh Tây Phương trang
nghiêm y như lời Phật nói? Đệ tử của Phật hay người muốn học Phật mà không lấy
lời Phật dạy trong kinh làm mực thước, thử hỏi còn lấy chi để làm chỗ tựa
nương? Cho nên do theo Thánh Ngôn Lượng và Hiện Chứng Lượng (cách suy lường dựa theo lời Phật nói và sự
hiện chứng của người tu), ta phải tin rằng những sự trang nghiêm ở Cực Lạc
đều có thật.
* 2- Có người nghe nói pháp
môn Tịnh Độ hành trì giản dị mà được kết quả rất mau chóng cao siêu, thì nghi
ngờ rằng: - Đâu lại có phương pháp thành Phật quá dễ dàng như thế? Bởi đường
lối thường thức của các môn tu là Chỉ và Quán. Khi hạ thủ dụng công, trước tu
Chỉ, kế tiếp Quán; hoặc trước tu Quán, kế tiếp Chỉ. Lần lần tiến đến "trong Quán có Chỉ, trong Chỉ có
Quán". Khi tới trình độ "Chỉ
Quán không hai, định huệ tịch chiếu" mới gọi là bước vào cảnh giới tự
tâm. Rồi từ đó về sau, nếu mỗi đời đều tiếp tục tinh tấn tu hành, theo như
trong kinh luận nói, phải trải qua một muôn đại kiếp mới lên ngôi Bất Thối
Chuyển. Tại sao chỉ niệm một câu Phật hiệu, ngay trong đời này lại được vãng
sanh lên ngôi Bất Thối, há chẳng phải là quá dễ dàng ư?
Đề cập đến nghi vấn nầy,
chúng ta nên biết tu các pháp môn khác chỉ hoàn toàn nương nơi tự lực, cho nên
phải khó. Riêng đường lối Tịnh Độ có hai năng lực, là tự tâm lực và Phật tiếp
dẫn lực, nên sự thành công rất dễ. Ví như một người chân yếu, muốn tự mình lên
tận đỉnh núi cao là điều rất khó. Nhưng nếu kẻ ấy được một vị đại lực sĩ khoác
cánh tay phăng phăng đưa bước tiến lên, thì kết quả đáng phong nào có khó chi!
Về môn Tịnh Độ cũng thế, khi ta chuyên tâm niệm Phật tức là lúc tâm lực phát
triển. Niệm đến một lòng không loạn là lúc tâm lực hoàn toàn hiện bày. Đang khi
ấy nghiệp lực bị hàng phục không còn làm chướng ngại, lại được thêm Phật lực
tiếp dẫn nên tuy nghiệp chưa trừ dứt, mà được vãng sanh. Khi sanh về Tây Phương
rồi, sống lâu vô lượng vô biên a tăng kỳ kiếp, sự không thối chuyển cho đến khi
thành Phật là một điều hiển nhiên dễ hiểu.
* 3- Có kẻ lại nghi rằng:
Cảnh Cực Lạc mầu đẹp trang nghiêm vô lượng, chẳng phải dùng ít nhân duyên căn
lành phước đức mà được sanh về. Nhìn gẫm lại mình, căn lành phước đức còn sơ
bạc, nghiệp chướng lại nhiều, mong gì đời này được duyên tốt vãng sanh?
- Xin kính khuyên quý vị
ngàn muôn lần chớ nên nghi như thế. Bởi khi các vị lần chuỗi niệm Phật được, là
căn lành phước đức đã sâu dày rồi. Thử nghĩ lại xem, trên thế gian này biết bao
nhiêu kẻ không nghe được danh hiệu Phật? Biết bao nhiêu người tuy nghe hồng
danh đức A-Di-Đà, nhưng mãi đoạt lợi tranh danh, đeo đuổi theo các điều trần
nhiễm, không chịu niệm Phật? Nay các vị đã được nghe Phật pháp và chí tâm niệm
Phật, há không phải là có căn lành phước đức lớn đó ư? Trong Kinh Vô Lượng Thọ,
Phật bảo Di Lặc Bồ-Tát: "Nếu có
chúng sanh nào nghe danh hiệu đức Phật kia, vui mừng khấp khởi, cho đến một
niệm, nên biết kẻ ấy được lợi lớn, đã đầy đủ phước đức vô thượng". Lời
này đủ chứng minh: biết niệm Phật tức là đã có nhiều phước đức căn lành rồi.
Trong Tịnh Độ Thánh Hiền Lục có dẫn sự tích những người phạm tội cực ác như
Trương Thiện Hòa, Hùng Tuấn, Duy Cung và loài súc sanh như chim bát kha, anh
võ, chí tâm niệm Phật đều được vãng sanh. Phước đức căn lành của quý vị đã vượt
xa hơn những người ác và loại súc sanh kia. Vậy cần chi phải e ngại là ngay
trong đời này không được sanh về Cực Lạc!
Tiết 18: Những Mối Nghi Thiệp Lý
Ngoài ba điểm nghi phổ
thông như trên, còn những mối nghi về Tịnh Độ quan thiệp tới đạo lý từ cạn đến
sâu. Các điều nghi này rất nhiều, nay chỉ xin nêu ra các chi tiết quan trọng để
giải thích, thể theo lối vấn đáp như sau:
1) Hỏi: Môn Tịnh Độ là pháp
sơ cơ, chỉ để cho kẻ ngu dốt, căn trí thấp kém hành trì. Những người căn tánh
cao phải tu Thiền hay Duy Thức mới hợp lý. Vả lại bậc trượng phu phải có chí
hùng cường tự lập, nên căn cứ nơi sức mình mà giải thoát; nếu cầu mong tha lực,
chẳng tỏ ra hèn yếu lắm ư?
- Đáp: Với lời hỏi này,
trước tiên xin nói về căn cơ, sau sẽ trả lời đến yếu tố tự lực tha lực.
* Pháp môn Tịnh Độ không
phải chỉ để cho bậc trung, hạ căn, mà còn thâu nhiếp cả bậc thượng thượng căn.
Bậc trung, hạ căn niệm Phật sẽ dứt được phiền não nghiệp chướng, phát sanh
phước đức trí huệ, lần lần đi đến định cảnh, tùy công phu thấp cao mà vãng sanh
về chín phẩm sen nơi Cực Lạc. Bậc thượng căn vừa đề khởi câu niệm Phật, liền
thâm nhập vào cảnh giới Ðịnh Huệ, đi đứng nằm ngồi đều ở trong Niệm Phật Tam
Muội, khi lâm chung sanh về thượng thượng phẩm ở Liên Bang. Trong hàng tiên đức
đã có vị đi vào cảnh giới này, và trình thuật với câu:
Niết khởi sổ châu thằng sách đoạn
Thể hương phạn thục dĩ đa thời
Ý nói:
Nắm lấy chuỗi tràng trần niệm dứt,
Nghiễm nhiên thành Phật đã từ lâu.
Cho nên, câu niệm Phật thâu
nhiếp hết ba căn, với người cao nó thành cao, với người thấp nó thành thấp.
Các bậc đại tri thức trong
Phật Giáo thường phê luận: "Pháp môn
Niệm Phật gồm nhiếp cả Thiền, Giáo, Luật, Mật". Tại sao pháp Niệm Phật
lại gồm nhiếp cả bốn môn này? - Sở dĩ có điều ấy, bởi khi niệm Phật dứt trừ cả
vọng tưởng chấp trước, đó là Thiền. Sáu chữ hồng danh bao gồm vô lượng nghĩa
mầu, vô lượng nghĩa đều ẩn một và xuất hiện từ nơi đấy, đó là Giáo. Niệm Phật
đến cảnh giới sâu, ba nghiệp đều trong sạch vắng lặng, đó là Luật. Câu niệm
Phật có công năng như một câu thần chú, hay giải oan, trừ nghiệp, mãn nguyện,
hàng ma đó là Mật. Như Liên Trì đại sư, trong một năm nắng hạn lâu ngày, thay
vì niệm chú đảo võ, Ngài chỉ đi ngoài đồng gõ mõ niệm Phật, đi đến đâu, trời
mưa đến đó. Và Viên Chiếu Bản thiền sư, thay vì tham thiền, Ngài chỉ dùng sáu
chữ hồng danh mà được ngộ tánh bản lai, chứng vào Niệm Phật Tam Muội. Cứ như
đây suy nghiệm rộng sâu thêm, câu niệm Phật cũng gồm thâu cả năm thời tám giáo,
nhiếp luôn sáu pháp Ba La Mật, như Triệt Ngộ đại sư đã trình bày trong thiên
Niệm Phật Bách Kệ.
Trong kinh lại nói: "Chí thành xưng niệm danh hiệu Phật
A-Di-Đà, sẽ được tiêu tội nặng trong tám mươi ức kiếp sanh tử". Người
niệm Phật nếu hằng giữ định tâm, tất sẽ phát huệ đồng như lối tu của các pháp
môn khác. Hơn nữa, trên định tâm mà xưng danh hiệu Phật A-Di-Đà, thì sự tiêu
nghiệp chướng sanh phước huệ càng cao thắng chóng mau. Vì thế, Liên Trì đại sư
đã khen pháp Niệm Phật là: đại thiền định, đại trí huệ, đại phước đức, đại
thánh hiền. Theo Quán Kinh: người tạo tội ngũ nghịch thập ác khi lâm chung tướng
địa ngục hiện, nếu chí thành xưng danh hiệu Phật A-Di-Đà cho đến mười niệm, thì
Ngài liền hiện thân tiếp dẫn sanh về Cực Lạc. Từ một kẻ cực ác, chỉ dùng mười
niệm mà được vãng sanh, lên ngay ngôi Bất Thối Chuyển thật là điều rất hy hữu.
Ấn Quang đại sư đã khen: "Pháp Niệm
Phật bậc cực cao niệm đến một lòng không loạn, chứng vào Tam Muội, kẻ cực thấp
chỉ dùng mười niệm thành công, là điểm đặc sắc mà chưa thấy pháp môn nào
có".
* Về vấn đề tự lực tha lực,
nếu như hiểu môn Tịnh Độ chỉ hoàn toàn nương nơi tha lực là lầm. Người niệm
Phật phải đem hết tự lực dứt trừ phiền não, trì niệm cho đến cảnh giới tâm
mình, và tâm Phật tương ứng. Từ cảnh giới đó, hiện thời hành giả được Phật
phóng quang thầm nhiếp thọ, khi mạng chung sẽ được tiếp dẫn vãng sanh. Sự tiếp
dẫn mới là yếu tố chánh của tha lực, vì thế giới Cực Lạc cách xa cõi Ta Bà này
đến mười muôn ức Phật độ, còn không phải sức thần thông đạo lực tầm thường có
thể đến được, huống nữa là phàm phu! Vì thế cần phải nhờ tha lực tức thần lực
của Phật hoặc chư thánh tiếp dẫn. Ví như một học sinh, tự mình biết gắng hết
sức chuyên học, dĩ nhiên là điều đáng quý. Nếu trên sự chuyên học ấy, lại được
vị giáo sư giỏi kèm theo chỉ dạy, tất mức học vấn càng cao thâm, kết quả thi đỗ
sẽ là phần bảo đảm. Trên tự lực của hành giả, thêm tha lực của Phật gia bị tiếp
dẫn cũng lại như thế. Vậy sự kiện chính mình đã gắng hết sức để tu, lại cầu
thêm tha lực cho được kết quả mau chóng, có phải là một điều hèn yếu lỗi lầm
chăng? Sự cao diệu của môn Tịnh Độ, chính các bậc đại Bồ-Tát như Văn Thù, Phổ
Hiền, Mã Minh, Long Thọ; các vị Tổ Sư như Vĩnh Minh, Trí Giả, Triệt Ngộ, Liên
Trì, cho đến nhiều đấng tôn túc ở các tông, đều khuyến nguyện vãng sanh. Chê
Niệm Phật là thấp kém chỉ để cho bậc hạ căn tu hành tức là chê chư Bồ-Tát, Tổ
Sư và các vị cao đức đã nói trên. Bảo niệm Phật là hèn yếu, chỉ nương nơi tha
lực, tức là chưa hiểu biết chi về môn Tịnh Độ.
2) Hỏi: Cổ thi có câu:
Thân khinh luyện đắc đồng tiên hạc
Cực Lạc hoành hoành nhứt trực phi.
Ý nói:
Luyện thân nhẹ được đồng tiên hạc,
Cực Lạc bay ngang thẳng trở về!
Thế thì ta cứ tham thiền,
chờ khi chứng được thần thông, chừng ấy có thể đi về Cực Lạc, hoặc tùy ý sang
các cõi Tịnh Độ khác. Như vậy, hà tất phải khăng khăng niệm Phật cầu về Cực Lạc
làm chi?
- Đáp: Hai câu thi trên, ý
nói cảnh giới cảm thông từ hành giả dung hòa với thần lực nhiếp thọ của Phật,
chớ không phải chỉ cho cảnh giới thần thông. Xin tuần tự giải thích hai điều
ấy, trước tiên hãy nói về cảnh giới thần thông.
* Theo trong kinh, đạo nhãn
và thần thông của bậc Sơ Quả Tu-Đà-Hoàn thuộc phạm vi một tiểu thế giới, gồm
bốn cõi ác thú, bốn đại châu, một núi Tu-Di, một nhật nguyệt, sáu cõi trời Dục,
và một cõi Sơ Thiền. Đạo nhãn và thần thông của bậc nhị quả Tư-Đà-Hàm ở trong
chu vi một tiểu thiên thế giới; bậc A-Na-Hàm, một trung thiên thế giới; bậc
A-La-Hán, một đại thiên thế giới. Bậc Sơ Địa Bồ-Tát, đạo nhãn thấy được một
trăm cõi Phật cùng trăm đức Phật, chứng một trăm Tam Muội; thần lực có thể
phóng ánh sáng và làm rung động một trăm cõi Phật, đi sang khắp một trăm Phật
độ. Đạo nhãn và thần thông của bậc Nhị Địa Bồ-Tát ở trong chu vi một ngàn cõi
Phật; bậc Tam Địa Bồ-Tát, một trăm ngàn cõi Phật. Cứ như thế lần lượt tăng gấp
bội lên mãi cho đến bậc đệ Thập Địa Bồ-Tát thuộc ngôi Pháp Vân, thần thông đạo
lực, bao hàm vô biên quốc độ. Từ thế giới Ta Bà này sang Cực Lạc cách mười muôn
ức Phật độ. Số ức của Ấn Độ thời xưa có ba bậc, mà mức trung bình là một triệu
bây giờ. Như thế, nếu lấy mười muôn nhân cho một triệu (100.000 x 1.000.000)
thì Ta Bà cách Cực Lạc đến một trăm ngàn triệu Phật độ. Lại về Phật độ, tức
phạm vi ứng thân giáo hóa của một vị Phật, có đức Phật lấy một đại thiên thế
giới gồm một ngàn triệu thái dương hệ làm một Phật độ; có đức Phật lấy hai, ba
hoặc trăm, ngàn, muôn, ức cõi đại thiên làm một Phật độ; có đức Phật lấy từ một
hằng hà sa cho đến nhiều hằng hà sa cõi đại thiên làm một Phật độ. Ấy là chưa
kể những khoảng trống xa cách từ Phật độ này đến Phật độ kia. Như thế ta thấy
từ Ta Bà đến Cực Lạc, chẳng những bậc A-La-Hán, mà với thần thông của các vị hạ
địa Bồ-Tát cũng khó nỗi tìm sang. Cho nên khi xưa ngài Mục Kiền Liên tuy hiện
thân ở ngôi A-La-Hán, song kỳ thật là bậc Bồ-Tát thị hiện làm Thanh Văn để tu
Bồ-Tát hạnh, nghe Phật nói Kinh A-Di-Đà, có lúc đã dùng sức thần thông của mình
tìm sang Cực Lạc. Nhưng Ngài tìm mãi không thấy, sau cùng lạc đến thế giới của
Phật Tu-Di Tướng. Núi Tu-Di cao tám muôn bốn ngàn do tuần, mỗi do tuần trung
bình là sáu mươi dặm, Phật Tu-Di Tướng và dân chúng ở cõi ấy, thân hình đều to
lớn như núi Tu-Di. Khi ngài Mục Kiền Liên đến cõi này, thấy Phật đang thuyết
pháp cho đại chúng nghe, liền đi vòng quanh trên miệng bát của một vị tăng. Vị
tăng ấy bạch với Phật rằng: “Có một con
trùng nhỏ giống hình người bò trên miệng bát của mình”. Phật Tu-Di Tướng
bảo: "Không phải thế đâu, đó chính
là vị Thanh Văn đệ tử thần thông bậc nhất của Phật Thích-Ca Mâu-Ni ở thế giới
Ta Bà, tên gọi là Mục Kiền Liên". Ngài Mục Kiền Liên nghe nói thế,
liền hiện thân lớn bằng núi Tu-Di, đồng với thân lượng chúng sanh ở cõi ấy,
bạch với Phật nguyên nhân mình đi lạc đến thế giới này, và kính xin Phật dùng
thần lực đưa trở lại quốc độ Ta Bà. Như thế, ta thấy nếu căn cứ nơi thần lực
thì thần thông không rộng lớn, chẳng thể đi về Cực Lạc.
Ở thời mạt pháp này, người
tham thiền ngộ đạo còn khó có, nói chi chứng đến Sơ Quả Tu-Đà-Hoàn! Khi chưa
chứng quả tất phải bị luân hồi, sự khỏi sa đọa còn không bảo đảm, bàn đến việc
mỗi đời tiếp tục tiến tu trải qua vô lượng vô số kiếp, chờ chứng được ngôi vị
thượng địa Bồ-Tát để có thể sang Cực Lạc, phải chăng là một điều hư tưởng viễn vông?
Dù có đủ thần thông sang Cực Lạc, mà muốn ở cõi đó, phải quy kính xưng niệm
danh hiệu đức A-Di-Đà, mới được lưu trụ. Ví như nhà giàu kia có một vườn hoa
tươi đẹp, sức ta có thể vượt tường đi vào, nhưng thật ra muốn vào đó thưởng
ngoạn, còn phải thưa hỏi chủ nhơn. Bởi thế, khi xưa ngài Duy Ma Cật dùng thần
thông đem những tòa ngồi nghiêm đẹp cao bốn muôn hai ngàn do tuần ở cõi nước
Phật Tu-Di Đăng Vương về nơi tịnh thất, chỉ riêng các bậc đại Bồ-Tát đã từng lễ
kính cúng dường mười phương chư Phật mới lên ngồi được. Ngoài ra những vị tân
phát ý Bồ-Tát cho đến hàng Thanh Văn đại đệ tử, tuy có thần thông dư sức vượt
cao hơn bốn muôn hai ngàn do tuần, song không thể lên ngồi. Ngài Duy Ma Cật
biết những tòa sư tử này do công đức phước báo của Tu-Di Đăng Vương Như Lai,
liền bảo với các vị ấy xưng danh hiệu quy kính đức Phật kia, sau đó mới lên
ngồi được. Thế nên biết, muốn về cõi Cực Lạc phương Tây, sự xưng niệm đức Phật
A-Di-Đà, là một điều tất yếu.
* Cảnh giới tự tâm cảm
thông với thần lực nhiếp thọ của Phật là thế nào? Kinh nói: "Phật A-Di-Đà thường phóng quang nhiếp
thọ tất cả chúng sanh niệm Phật ở mười phương không bỏ sót". Cho nên
khi ta niệm Phật, liền được nguyện lực quang minh của Phật âm thầm nhiếp thọ.
Lúc hành giả nhứt tâm niệm Phật, thì nghiệp lực chìm lắng, tâm lực lộ bày, ánh
sáng của tự tâm giao tiếp với quang minh của Phật, nên hiện tiền có thể thấy
cảnh Tây Phương, hoặc thần linh dạo chơi miền Tịnh Độ. Sức tâm nguyện thanh
tịnh hướng về Tây Phương của hành giả gọi là tự tâm lực, hay tự lực; sức phóng
quang nhiếp thọ để dẫn độ của Phật A-Di-Đà gọi là Phật nhiếp thọ lực, hay tha
lực. Nhờ hai năng lực ấy nên tuy chưa được thần thông rộng lớn mà hành giả niệm
Phật có thể sanh về Tây Phương. Khi lâm chung, người niệm Phật tùy theo công
đức của mình, hoặc thấy Phật đến tiếp dẫn, hoặc thấy Bồ-Tát hay Thánh chúng đến
tiếp dẫn. Có vị tuy không thấy chi cả, nhưng do nguyện lực của mình và sức
quang minh hướng dẫn của Phật, nên cũng được vãng sanh. Sự quan trọng của tha
lực là như thế.
3) Hỏi: Tu Tịnh Độ cần phải
chứng Niệm Phật Tam Muội, hoặc ít nữa đi đến cảnh giới nhứt tâm bất loạn, mới
được vãng sanh. Như thế người hạ căn chưa chắc đã thực hành nổi. Vậy thì kẻ
thấp kém ngu tối làm sao được sanh về Cực Lạc? Nếu kẻ hạ căn ngu tối không vãng
sanh được, sao lại gọi pháp môn Niệm Phật thâu nhiếp cả ba căn?
- Đáp: Thật ra với căn cơ
thời nay, cảnh giới nhứt tâm bất loạn trong lúc hiện tiền, còn không có mấy
người đi đến, huống chi là Niệm Phật Tam Muội! Nhưng, theo Kinh Quán Vô Lượng
Thọ, kẻ tạo tội ngũ nghịch thập ác khi lâm chung tướng địa ngục hiện, chí tâm
xưng danh hiệu Phật A-Di-Đà từ một cho đến mười niệm, liền được Phật hiện đến
tiếp dẫn vãng sanh. Thế thì sự nhứt tâm được vãng sanh, là chỉ cho khi lâm
chung chớ không phải lúc hiện tiền. Nếu lúc bình thời niệm Phật được nhứt tâm,
nhưng sau đó lại chuyển hướng tu theo pháp môn khác không cầu vãng sanh, thì
làm sao được về Cực Lạc? Mà muốn được nhứt tâm khi lâm chung, thì lúc bình thời
phải tập câu niệm Phật cho thuần thục. Do bình thời thường niệm Phật, dù chưa
được nhứt tâm, nhưng chủng tử niệm Phật dồn chứa đã nhiều, lúc sắp chết, hành
giả khởi niệm Phật nó liền phát hiện mạnh mẽ nên được nhứt tâm. Kẻ hạ căn niệm
Phật được vãng sanh, thường ở trong tình trạng ấy.
4) Hỏi: Niệm Phật cốt để
ngăn trừ vọng tâm, chặn đứng phiền não, đi đến chỗ vô niệm. Đã như thế thì cứ
để tâm thanh tịnh, lần lần sẽ tiến vào cảnh giới vô niệm, cần gì phải niệm Phật
cho nhọc sức lao hơi?
- Đáp: Điểm cứu cánh của
pháp Niệm Phật là Niệm Phật Tam Muội, chứng toàn thể bản tánh Di-Đà, tức cảnh
giới Thường Tịch Quang Tịnh Độ. Nhưng mục đích chánh yếu và cấp thiết của tông
Tịnh Độ, là cầu vãng sanh để bảo đảm không còn luân hồi mê đọa, mượn hoàn cảnh
ưu thắng ở cõi Cực Lạc tu hành, cho mau tiến lên Phật quả. Vì lẽ ấy nên hành
giả của môn Tịnh Độ cần phải xưng niệm danh hiệu đức A-Di-Đà. Chủ đích của môn
Tịnh Độ là như thế, không cấp thiết ở chỗ cầu cảnh giới vô niệm, mau chứng ngộ
tánh bản lai như bên Thiền Tông.
Tuy nhiên, khi thật hành
chủ đích này, hành giả phải niệm Phật cho được nhứt tâm, nên dù không cầu vô
niệm mà cảnh vô niệm vẫn tự hiện bày. Hơn nữa, nhờ công đức niệm Phật giúp sức
cho mau tiêu nghiệp, nên cảnh giới ấy lại càng chóng hiển lộ. Ở đây chúng ta
thấy mở thêm một tia sáng: muốn mau được vô niệm, được sớm ngộ tánh bản lai,
lại cần phải niệm Phật.
Đi sâu thêm, nếu là người
căn tánh Đại Thừa, tất phải hiểu niệm Phật là để thành Phật. Như chỉ hiểu niệm
Phật cốt để ngăn trừ vọng tưởng, tức đã lạc vào Ngũ Đình Tâm Quán của Tiểu
Thừa. Tại sao niệm Phật là để thành Phật? - Bởi khi vừa đề khởi câu niệm Phật,
thì quá khứ, hiện tại, vị lai đều mất, tuy có tướng mà lìa tướng, tức sắc là
không, hữu niệm đồng vô niệm, đi ngay vào cảnh giới bản giác ly niệm của Như
Lai, đương thể là Phật chớ còn chi nữa? Nếu cho rằng có niệm là còn trệ nơi hữu
vi thì khi đức Thế Tôn hiện các tướng hữu vi như ăn cơm, khoác y, đàm luận,
thuyết pháp đi đứng nằm ngồi, đều trệ nơi hữu vi và không phải là Như Lai sao?
Lại nếu cho rằng còn niệm Phật chưa phải là vô niệm, thì chư tôn đức bên Thiền
Tông khi tham thoại đầu, giảng luận, hoặc có lúc tụng kinh, lễ bái, sám hối,
kinh hành đều thuộc về hữu tướng, không phải là Thiền ư? Nên biết đạo lý của vô
vi là "làm tất cả việc hữu vi mà
không thấy có tướng làm", vô niệm cũng thế; chớ không phải tuyệt cả
hành động, ngôn ngữ là vô vi vô niệm đâu! Bởi chẳng rõ lý này nên nhiều kẻ chấp
không cho rằng: Niệm Phật như chiếc xe chạy đi thêm chở nặng, hoặc như trong
vàng còn lẫn chì, trong cơm lẫn cát, không được nhẹ nhàng thuần nhứt, thật đã
sai lầm!
Nhưng niệm mà không niệm là
cảnh giới của bậc thượng thượng căn; nơi đây chỉ khái luận qua để giải mối nghi
chấp. Riêng bậc trung, hạ căn gắng niệm Phật cho thuần thục cũng đã quý lắm
rồi!
5) Hỏi: Thể của các pháp là
không, xưa nay vẫn vô sanh và bình đẳng vắng lặng. Khi tâm ta thanh tịnh, dù ở
Uế Độ cũng thanh tịnh; trái lại như không thanh tịnh, tuy ở Tịnh Độ vẫn phiền
não rộn ràng. Nếu đã có sanh tất phải có diệt hay có sanh là có tử. Thế thì bỏ
Ta Bà cầu sanh về Cực Lạc, chẳng là trái đạo lý ư?
- Đáp: Vấn đề này có hai nghĩa.
Xin thể theo lời của Trí Giả đại sư trong Thập Nghi Luận và phụ thêm đôi chút ý
kiến để giải thích, phân làm tổng đáp cùng biệt đáp.
Về phần tổng đáp, nếu cho
rằng cầu về Tịnh Độ là bỏ đây tìm kia, không hợp với lý Chân Như bình đẳng. Thế
thì trụ Ta Bà không cầu sanh Cực Lạc, há không bị lỗi bỏ kia chấp đây sao? Còn
như bảo: "Tôi không cầu kia cũng
không chấp đây", lại cũng mắc vào lỗi đoạn diệt. Cho nên kinh Kim Cang
Bát Nhã nói: "Tu Bồ-Đề! Ông đừng
nghĩ rằng: Nói phát tâm vô thượng Bồ-Đề là đoạn diệt hết tướng của các pháp.
Tại sao thế? Vì phát tâm vô thượng Bồ-Đề, đối với các pháp không nói tướng đoạn
diệt."
Về phần biệt đáp, xin giải
thích về lý vô sanh và tâm tịnh.
Vô Sanh cũng chính là lý “bất sanh bất diệt”. Bất sanh là các
pháp do nhân duyên giả hợp mà sanh, không tự thể, nên không thật có tướng sanh.
Vì nó hư huyễn, không phải thật từ đâu sanh hiện, nên gọi là “bất sanh”. Bất diệt là khi các pháp
hoại diệt, cũng không tự tánh, không bảo rằng mình hoại diệt. Vì nó không thật
có chỗ trở về, dứt mất, nên gọi là “bất
diệt”. Cho nên lý vô sanh hay bất sanh diệt, không phải "ngoài các pháp sanh diệt mà có".
Vì thế chẳng phải không cầu sanh Tịnh Độ mà gọi là vô sanh, hoặc sanh về Cực
Lạc, là có tử diệt, trái với lý vô sanh đâu! Đó là luận về lý, riêng về sự thì
người sanh Tịnh Độ tất lên ngôi Bất Thối, sống lâu vô lượng vô biên a tăng kỳ
kiếp. Trong thời gian ấy tiến tu đã dư chứng quả Vô Sanh. Như thế đâu còn vấn
đề: có sanh có diệt, hoặc có sanh có tử mà phòng ngại!
Lý tâm tịnh cũng thế, dùng
tâm thanh tịnh ở Ta Bà hành đạo, cùng trụ tâm thanh tịnh ở Cực Lạc để tu tiến,
nào có ngại gì? Kinh Duy Ma nói: "Tuy
biết các cõi Phật, cùng với hữu tình không, mà thường tu Tịnh Độ, để giáo hóa
quần sanh". Cho nên người trí tuy siêng cần niệm Phật cầu sanh Tịnh
Độ, mà không chấp có tướng sanh, vì nó không thật có; tuy biết rõ các pháp xưa
nay hằng thanh tịnh vắng lặng, mà không ngại gì cầu sanh Tây Phương, mượn thắng
duyên tu tiến để giáo hóa loài hữu tình. Đây mới là chân vô sanh, và cũng thật
là nghĩa tâm tịnh tùy chỗ thanh tịnh. Trái lại, kẻ kém hiểu biết bị tướng sanh
ràng buộc, nghe nói sanh liền nghĩ là thật có sanh, có tử diệt; nghe nói vô sanh
lại chấp không sanh về đâu cả. Họ đâu biết sanh chính là vô sanh, vô sanh há
ngại gì sanh; và tâm tịnh lại có ngại gì cầu về Cực Lạc ư? Vì không hiểu lẽ ấy,
họ sanh lòng tranh chấp thị phi, khinh chê người cầu sanh Tịnh Độ, thật lầm lạc
xiết bao!
Tiết 19: Những Mối Nghi Căn Cứ Theo Kinh Điển
Ngoài những điều trên, lại
có nhiều người học Phật, căn cứ các lý thuyết thế giới kinh văn, mà đặt các
nghi vấn về môn Tịnh Độ. Nhân tiện, cũng xin tiếp theo thể vấn đáp để giải
quyết các mối nghi ấy.
1) Hỏi: Kinh Kim Cang nói: "Tất cả pháp hữu vi, như mộng, huyễn,
bóng, bọt". Thế thì cảnh Ta Bà đã huyễn, mà cõi Cực Lạc cũng là huyễn.
Sao không đi ngay vào bản tâm chân thật, còn cầu về cảnh huyễn làm chi?
- Đáp: Thật ra các cõi Uế
Độ và Tịnh Độ trong mười phương đều dường mộng huyễn; nhưng khi nào chứng được
Như Huyễn Tam Muội, mới thấy đó là hư giả. Bằng chưa được như thế, vẫn thấy nó
là thật, vẫn bị nó chi phối, vẫn còn biết khổ vui, vào mùa nắng vẫn khó chịu về
sự nóng bức, cho đến việc rất nhỏ như con kiến, con muỗi cắn đốt cũng vẫn còn
bị đớn đau. Như vậy sao được gọi là Huyễn? Nên biết môn Tịnh Độ là phương tiện
nhiệm mầu của Phật, mượn cảnh như huyễn an vui, để đưa chúng sanh thoát khỏi
cảnh như huyễn thống khổ dẫy đầy chướng duyên và hiểm nạn. Rồi từ cảnh an vui như
huyễn đó tiến tu dễ dàng, để mau chứng vào cõi chân tâm thường tịch.
Lấy một thí dụ như tại cõi
Ta Bà này, cảnh gia đình hay nơi thị tứ ồn ào là huyễn, cảnh chùa am hoặc chốn
núi non vắng vẻ cũng là huyễn. Nhưng tại sao người tu giải thoát, lại bỏ cảnh
gia đình thị tứ tìm nơi chùa am thanh vắng ở núi non? Có phải tại chốn gia đình
nhiều bận buộc, cảnh huyên náo khó nhiếp tâm, mà nơi chùa am hay chỗ núi non
thanh vắng dễ tu chăng? Cho nên cảnh phàm tình cùng cảnh thánh chứng khác nhau,
phàm tình mà đặt mình vào cảnh thánh chứng là điều xa vời trái với thật tế. Ta
còn phàm phu hãy cứ theo phận phàm phu mà tuần tự tiến tu, đừng vội đem con mắt
thánh nhìn nói quá cao xa, thành ra vọng ngữ và có hại.
Khi xưa cũng có một Thiền
giả cho cõi Cực Lạc là huyễn mộng, niệm Phật cầu vãng sanh vô ích. Triệt Ngộ
đại sư nghe lời này, liền bảo: "Không
phải thế đâu! Từ bậc Thất Địa Bồ-Tát trở về trước, đều tu hành ở trong mộng.
Đến như đối với mộng lớn vô minh, thì bậc Đẳng Giác vẫn còn say ngủ. Duy riêng
chư Phật mới có thể tôn xưng Đại Giác, là những bậc hoàn toàn thức tỉnh mà
thôi. Khi tự thân đã ở trong mộng, thì sự vui khổ vẫn uyển nhiên, vui cũng thấy
vui, khổ còn biết khổ, sao được gọi mình là người tỉnh mơ, cảnh là huyễn mộng?
Thế thì thay vì ở trong cảnh mộng khổ của Ta Bà, sao bằng về cảnh mộng vui nơi
Cực Lạc! Huống chi mộng ở Ta Bà là từ mộng vào mộng, bị cảnh duyên nghiệp lực
lôi cuốn, mãi luân hồi sống chết chìm mê. Còn cảnh mộng ở Cực Lạc là từ mộng
đến giác, lần lượt sẽ thức tỉnh hoàn toàn chứng lên quả Phật. Cho nên mộng
huyễn vẫn đồng, mà duyên cảnh mộng ở hai nơi thật chẳng đồng vậy. Thế thì sự
niệm Phật cầu vãng sanh chẳng là cần thiết lắm ư!"
Lời cổ đức giải thích như
thế, thì sự cầu sanh đã được hiển minh. Tuy nhiên, bài kệ trong Kinh Kim Cang
nói đó, vẫn còn là lời phương tiện để cho chúng sanh lìa quan niệm chấp có theo
phàm tình. Tiến một bước cao hơn, như Kinh Đại Phẩm Bát Nhã nói: "Như Lai vì hạng người căn tánh tối, mà
nói các pháp như huyễn vắng lặng, vì e họ sanh chấp kiến; vì hạng người căn
tánh sáng, nói tướng hảo của chư Phật, bởi họ như hoa sen chẳng nhiễm
trần". Cho nên Tu Bồ-Đề là bậc giải ngộ lý Không bậc nhứt, tuyệt không
danh tướng, mà đức Thế Tôn lại thọ ký cho ông về sau thành Phật, hiệu là Danh
Tướng Như Lai. Thế thì lý mầu không danh tướng chẳng ngoài danh tướng, tất cả
pháp mộng huyễn đều là Phật pháp chân thường. Và đi sâu đến chỗ viên dung, như
đức Lục Tổ nói, thì phàm phu nguyên là Phật, phiền não tức Bồ-Đề, tất cả vô
minh huyễn vọng đều là thể viên minh chân giác của Như Lai tạng.
2) Hỏi: Kinh Pháp Bảo Đàn
nói: "Không niệm, niệm mới chánh. Có
niệm, niệm thành tà". Như vậy, niệm Phật có phải là tà vọng chăng?
- Đáp: Về đạo lý vô sanh vô
niệm, đoạn trước đã có nói. Nơi đây xin đáp một cách thẳng tắt: - Chẳng phải
không niệm Phật, không tụng kinh, gọi là vô niệm. Mà thường hằng niệm Phật tụng
kinh, nhưng tâm địa rỗng không, chẳng chấp thấy mình có niệm tụng, mới gọi là
vô niệm. Trái lại, dù ngồi an tĩnh lòng không suy nghĩ chi cả, mà còn cảm thấy
biết cho mình, có sự ngồi thiền, vẫn gọi là "có
niệm". Nếu nghĩ rằng "không
niệm" là chẳng niệm Phật, tụng kinh, thuyết pháp, không có sự suy tư,
thì thành ra gỗ đá; muốn tránh lỗi “chấp
Có”, lại lạc vào lỗi “chấp Không”.
Thế thì đã trái với ý kinh chỉ dạy. Cho nên đức Lục Tổ mới nói tiếp: "Có, Không đều chẳng tưởng. Ngồi được
bạch ngưu xa". Bậc cao đức bên Tịnh Độ khi xưa, tuy hằng niệm Phật cầu
vãng sanh, song chẳng chấp tướng niệm Phật cầu sanh, nên đã có lời kệ:
Có niệm đồng không niệm,
Không sanh tức là sanh,
Chẳng phiền dời nửa bước.
Thân đến Giác Vương thành
Nhưng, trên đây là nói tác
phong tu niệm của bậc thượng căn. Với hàng căn cơ trung, hạ, cứ nên gắng công
niệm Phật cho nhiều, dù còn chấp thấy mình có niệm có tha thiết cầu sanh, cũng
là điều tốt. Bởi nếu được như thế, khi mạng chung tất vãng sanh về Tây Phương,
chừng ấy kết cuộc cũng sẽ chứng vào cảnh giới vô niệm vô sanh, đâu có điều đáng
lo ngại! Bằng chẳng lượng sức mình, ưa cầu cao thắng, nê chấp theo kinh văn
trên, đối với đạo lý vô niệm chưa thể làm nổi, với sự thấy có niệm Phật có cầu
sanh lại không muốn thật hành, kết cuộc cả hai đều hỏng, vẫn chỉ là phàm phu
trong vòng luân hồi thống khổ mà thôi!
- Hỏi: Trong Kinh Pháp Bảo
Đàn, đức Lục Tổ bảo: "Người phương
Đông tạo tội, niệm Phật cầu sanh Tây Phương. Người Tây Phương tạo tội, niệm
Phật cầu sanh về cõi nào?" Như thế thì chỉ cốt làm sao diệt được tội,
cần gì niệm Phật cầu vãng sanh?
- Đáp: Đức Lục Tổ và các vị
cao đức bên Thiền Tông đứng trên cương vị truyền bá tông chỉ Duy Tâm, nên mỗi
lời nói phải căn cứ theo chỗ lập pháp của mình, đều chỉ ngay vào bản tánh, và
đều lấy tâm làm chủ. Ý Ngài muốn bảo: nếu tâm được thanh tịnh, thì tuy ở Ta Bà
cũng tự tại giải thoát; tâm không thanh tịnh dù ở Tây Phương vẫn bị khổ não
luân hồi. Thật ra, đối với người tu Tịnh Độ hiểu đạo lý, lời nói của Tổ chỉ có
tác dụng khuyến tấn, bảo phải niệm Phật đến chỗ tịnh tâm không còn chấp tướng;
chớ không phải bác sự niệm Phật cầu vãng sanh. Đức Thích Tôn, chư Phật khắp
mười phương, chư Đại Bồ-Tát và chư vị Tổ Sư đều khuyên niệm Phật cầu sanh Tây
Phương. Hai vị Tổ bên Thiền Tông ở Thiên Trúc là Mã Minh, Long Thọ đều khuyên
niệm Phật; và chính ngài Long Thọ đã chứng ngôi Sơ Hoan Hỷ Địa, vãng sanh về
Cực Lạc. Nếu đức Lục Tổ quả thật có ý bài bác sự Niệm Phật, thì chẳng hóa ra
bài bác đức Thích-Ca Mâu-Ni, chư Phật, chư Bồ-Tát, Tổ Sư, và cả hai vị tiền bối
trong tông của mình là Mã Minh, Long Thọ hay sao? Cho nên, nếu hiểu lầm rồi đem
lời này chê bai niệm Phật, chính là bài xích và gieo mối oan cho đức Lục Tổ
vậy.
Lại, hành môn nào cũng có
lý và sự. Lời của đức Lục Tổ là nói về lý, ngoài ra còn có sự tướng của đường
tu, cần phải nghĩ đến. Ta thử đặt lại câu hỏi: "Người ở ngoài đời tạo tội, vào chùa am xuống tóc, ăn chay, giữ
giới tìm nơi thanh vắng tu hành. Người ở chùa am tạo tội tìm nơi nào để
tu?" Nếu chỉ y theo lý mà bác như vậy, thì việc xuất gia đến chùa am,
ăn chay giữ giới, cho đến tụng kinh, niệm Phật, trì chú, tham thiền, đều là lỗi
lầm hết cả hay sao? Pháp tu Tịnh Độ cũng thế, thật ra chẳng phải người Đông
Phương do tạo tội mới niệm Phật cầu sanh Tây Phương, mà niệm Phật cầu về Tây
Phương chính là muốn mượn thắng duyên tu hành, để mau chứng lên quả Vô Sanh
giải thoát. Dù người đã tạo nhiều tội, biết hồi tâm sám hối niệm Phật cầu vãng
sanh, cũng là vì muốn sớm thoát sanh tử, vẫn không ngoài mục đích này. Còn
người ở Tây Phương Cực Lạc cũng không tạo tội, bởi khi đã về cõi ấy, trên có
Phật Bồ-Tát, dưới có các bậc thượng thiện nhơn, xung quanh mình tiếng chim nói
pháp, tiếng nhạc giảng kinh, không còn nhọc lòng lo đến vấn đề ăn mặc ở và các
sự đau bịnh, tai nạn, oán thù, đường đạo chỉ thêm tiến lên, đâu còn có duyên gì
để tạo tội?
Kết lại, câu nói của đức
Lục Tổ nên hiểu chỉ là lời khai thị về lý tánh thanh tịnh để khuyến tấn mà
thôi, không nên nghĩ lầm đem nó để bác sự tướng. Người niệm Phật nghe lời này,
càng nên cố gắng niệm cho đến trình độ tâm không, mới hợp với ý của Tổ.
Tiết 20: Cần Phá Lối Chấp Nhị Biên
Những mối nghi về Tịnh Độ
theo loại trên hãy còn nhiều. Đó do bởi người học Phật còn lối chấp hai bên,
chưa dung hóa được giữa tánh tướng, có không, sự lý. Vì thế nên mới dùng tánh
phá tướng, đem lý bác sự, lấy không bài có, và ngược lại, để gây thành những
tranh chấp nghi vấn phân vân. Họ không ngờ sự lý tương tức, nghĩa là sự tức lý,
lý tức sự, nếu phân chia ra mà nhận định thiên lệch, thì sự không thành chân
sự, lý chẳng phải chân lý; cả đến tánh tướng, có không, và các pháp nhị biên
khác cũng như vậy. Vì thế trong Kinh Duy Ma Cật mới nói đến Bất Nhị pháp môn,
nghĩa là pháp môn Không Hai, để phá trừ lối chấp hai bên đó. Không Hai là dung
hóa tất cả để nhập vào tánh thể, chớ chẳng phải một. Đây mới thật là chân cảnh
của duy tâm. Ngoài ra, sự lập pháp riêng về hữu môn hay không môn, cũng còn ở
trong vòng phương tiện quyền hóa mà thôi.
Kinh nói: "Chán bỏ công đức hữu vi là nghiệp ma.
Tham trước công đức vô vi cũng là nghiệp ma". Cổ đức cũng bảo: "Pháp hữu vi tuy huyễn, phế bỏ tất đạo
nghiệp không thành. Pháp vô vi tuy chân, chấp lấy thì huệ tánh chẳng
rộng". Những lời này chứng minh rõ, trên đường tu, sự lý không thể rời
nhau. Luận Trung Quán lại nói: "Vì
chúng sanh thông thường chấp trệ nơi hình thức nên kinh giáo mới dùng lý Không
để phá trừ. Nếu vừa lìa bịnh chấp có, lại rơi vào bịnh chấp không, tất chẳng
còn thuốc gì chữa khỏi". Bởi lý Bát Nhã Không nghe cao siêu mầu nhiệm,
nên hàng trí thức khi xem đến những loại kinh này, phần nhiều hay vương vào
chứng bịnh "nói lý", việc gì cũng lý thuyết hóa, khinh thường những
người hành trì theo sự tướng, gây thành lỗi ngã mạn, tự kiêu. Miệng họ tuy nói
không, nhưng hành vi lại ở trong có, chính hợp với câu:
Đầu mồm nói suốt trăm phần diệu.
Dưới gót không ly một điểm trần!
* Khi xưa, các bậc đại tri
thức cũng thường dùng lý không để trừ bịnh chấp có, nhưng chỗ tu chúng cùng sự
khai hóa của những vị ấy đúng tư cách và hợp cơ nghi, mới đem lại lợi ích.
Chẳng hạn như câu chuyện sau đây:
Có một vị thiền sư tu hành
rất tinh tấn, ban đêm chẳng ngủ và thường ngồi mãi không nằm. Nhưng đã lâu năm
dụng công, sư vẫn chưa chứng ngộ. Trong chùa có chú Sa Di chẳng biết từ đâu
đến, xin nhập chúng. Ông này thường biếng trễ thậm chí nhiều phen tiếng chuông
công phu khuya nổi lên, vẫn nằm lỳ mãi không ngồi dậy. Thiền sư biết được, gọi
đến quở rằng: "Sao đã vào chùa tu mà
còn lười biếng cứ nằm mãi như thế? Chú không nghe trong Luật dạy: Nghe chuông
mà vẫn nằm không ngồi dậy, tương lai sẽ đọa làm thân rắn hay sao?" Sa
Di đáp: "Thầy bảo tôi thường nằm sẽ
thành con rắn; còn thầy chấp cứ ngồi mãi cũng thành con cóc, chớ có chứng ngộ
được chi?" Sa Di nói xong liền ẩn mất, nhưng vị thiền sư đã tỏ ngộ.
Thì ra Sa Di này là một bậc đắc đạo, hiện thân đến khai hóa cho thiền sư.
Ngoài ra, còn câu chuyện
Đơn Hà Thiên Nhiên hòa thượng cỡi lên cổ Phật và chẻ đốt tượng Phật gỗ để phá
quan niệm chấp Phật. Sư Pháp Đạt vì ỷ mình đã tụng ba ngàn bộ kinh Pháp Hoa,
nên lạy đầu không chấm đất, bị đức Lục Tổ quở, để phá quan niệm chấp pháp, chấp
công đức. Ngài Bắc Tháp sau khi chứng được Đại Tự Tại Tam Muội, viết danh hiệu
Văn Thù, Phổ Hiền lên chiếc khố để phá quan niệm chấp Thánh Tăng.
Thuở xưa các bậc đại tri
thức, mức tu chứng đã cao, biết tùy cơ nghi mà hóa đạo, lại những hành giả
trong thời ấy có nhiều bậc thượng căn, nên sự giảng về lý "không" thường có lợi. Đời nay người trung, hạ căn nhiều,
cách giảng hóa nên dung hòa sự-lý, tánh-tướng, mới không gây nghi ngờ và làm
thối đạo tâm của người học Phật. Nếu đa số người chưa thể một bước đi thẳng vào
cảnh chân không mà bác bỏ hình thức, tất sẽ diễn thành tai nạn "chưa được lên bờ đã vội phá bỏ chiếc
bè", làm sao tránh khỏi cảnh đắm chìm? Lại còn một điều nên để ý, nếu
nói lý không mà mình chưa được không, hoặc chưa có đôi phần tư cách nào trên sự
tu, tất chẳng thể cảm hóa người, chỉ thành cuộc tranh chấp hơn thua vô ích.
Trước đây, bút giả đã có lần chứng kiến cảnh tượng ấy: Một đại đức thông hiểu
giáo lý ở ngụ nơi chùa nọ dạy kinh. Vị sư trụ trì đã lớn tuổi, siêng tụng niệm
nhưng chấp theo cách thức xưa, thấy đại đức lối sống tự do có vẻ tân thời, ý
không ưa thích, liền bảo: "Thầy
khuyên dạy đạo mà ngày tối không thấy tụng một quyển kinh, niệm một câu Phật,
như vậy làm sao nêu mô phạm tu hành cho đại chúng?" Vị đại đức đáp: "Cách tu có nhiều lối, phải chạy theo
hình thức như thầy, tối ngày tụng niệm, mới gọi là tu sao? Kinh Kim Cang nói:
Nhược dĩ sắc kiến ngã.
Dĩ âm thanh cầu ngã,
Thị nhơn hành tà đạo.
Bất năng kiến Như Lai!
Chớ đức Lục Tổ khi xưa đâu có tụng kinh niệm Phật gì, mà
Ngài cũng đắc đạo, làm Tổ được vậy?"
Sư trụ trì đuối lý, đành
lặng yên. Xét ra, sư trụ trì có lỗi chấp nê hình thức; vị đại đức tuy nói lý
cao, song thật ra cũng chẳng tham thiền, tịnh niệm chi nên đã không cảnh giác
nổi mà còn gây thêm sự bực bội cho sư.
Trong hai lối chấp có và
không, sự chấp không rất nguy hại. Kinh Lăng Già cùng Mật Nghiêm đều bảo: "Thà chấp có như non Tu, chớ chấp không
như hạt cải". Chấp có, ý nói hằng kiêng nhân quả, sợ tội phước, lo giữ
giới, tụng niệm, làm lành, tuy bị hình thức bó buộc không tự tại giải thoát,
nhưng gây được công đức và thiện căn. Còn chấp không, mình đã chưa chứng được
Chân Không, lại chẳng chịu theo hình thức, siêng tu công đức, tất sẽ luân hồi
sa đọa.
Bút giả tự xét mình, nghiệp
chướng nhiều, căn tánh kém, vẫn không muốn lạm bàn đến đạo lý cao siêu, sợ e
hạnh chẳng xứng lời, trở thành vọng ngữ. Nhưng với lòng thành muốn cho người
dứt nghi ngờ sanh tín tâm niệm Phật, nên bất đắc dĩ phải thổ lộ ít nhiều. Hằng
ví mình như người bại chân ngồi ở ngã ba đường, tuy không tự đi được, song cũng
cố gắng chỉ nhắc hành khách tránh nẻo hiểm nguy, theo lối đi rộng bằng an ổn.
Còn sự biện luận để phân biệt phải quấy kém hơn, tuyệt nhiên lòng không nghĩ
đến!
Nhận xét
Đăng nhận xét